khác, vì đây là lần đầu tiên gặp mặt…nhạc mẫu nên tỏ ra hơi sợ sệt dù mẹ của Vivi rất thân thiện và rất hiền:
- Con H phải không?
- Dạ, sao…sao cô biết tên con ạ? – Tôi giả vờ thắc mắc
- Bé Vi nó kể cho cô nghe về con, nó nói ở lớp chỉ có mình con là quan tâm đến nó…– Mẹ nàng nêu lý do
- Mẹ này…mẹ kì quá, đừng kể nữa mà – Vivi phụng phịu
- Cái con bé này có để cho mẹ nói chuyện không? – Bà cười rồi véo mũi Vivi một cái
- …– Vivi làm mặt giận
- H à, cô muốn nói chuyện với con một chút có đc ko?
- Dạ…dạ được ạ – Tôi hơi bất ngờ và có phần rụt rè
- Ừm, Vi đi vô nhà cho mẹ nói chuyện chút!
Bé Vi “của tôi” rất ít khi nghe lời…tôi nhưng lại rất nghe lời mẹ, bà nói một câu là em tót ra nhà sau luôn tuy vậy vẫn nháy mắt với tôi một cái ý rằng sẽ ổn thôi.
Mẹ Vivi dẫn tôi ra ngoài sân, nơi có bộ bàn ghế bằng đá:
- Ngồi đi con!
- Vâng…dạ, cảm ơn cô.
- H này!
- Dạ cô, con nghe – Tôi lễ phép trả lời
- Chắc bé Vi nó cũng kể chuyện về ba nó cho con rồi chứ?
- Dạ…Vivi, à Vi đã kể cho con rồi ạ
- Ừm, con biết đấy, con bé còn nhỏ, chưa chịu sự va vấp gì ngoài đời cả, từ nhỏ đến lớn thì được cưng chiều, việc ba nó bỏ đi khiến nó rất buồn, cô cảm thấy có lỗi với bé Vi nhiều lắm mà không biết an ủi nó thế nào. Nếu cô nói rằng ba mẹ chia tay vì không hợp nhau chắc nó sẽ còn buồn hơn nữa, cô thấy nó cứ khóc suốt thôi, nhìn mà thương lắm H ạ.
- Dạ, vâng con hiểu cảm xúc của cô, con sẽ cố gắng an ủi Vi – Tôi trấn an bà
- Vậy cô cảm ơn con trước. Bé Vi thì còn nhỏ lại suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà, nó cũng ít bạn vì nhà cô mới chuyển từ Sài Gòn vô được 3 năm, bạn bè cấp 2 thì cũng chưa thân thiết lắm.
- … – Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của em, hoá ra Vivi lại phải chịu nhiều nỗi buồn như thế, tội nghiệp.
- Cô thì đi làm cả ngày, bận bịu bao nhiêu chuyện ở công ty nên ít có thời gian chăm sóc cho nó, mà bỏ thì không được vì đây là nguồn thu nhập duy nhất để trang trải cuộc sống của cô và con bé…- Tôi thấy khoé mắt bà đã đỏ hoe và ngấn lệ
- Cô hy vọng con có thể giúp cô chuyện này được ko H?
- Dạ vâng, cô cứ nói!
- Nếu được con có thể thường xuyên qua nhà chơi với bé Vi, quan tâm và chăm sóc nó giúp cô được ko? Cô thấy nó có vẻ mến con lắm! – Bà cười, nụ cười hiền hậu của người mẹ lo cho đứa con gái của mình
- Dạ…vâng, con sẽ ghé, cô yên tâm đi ạ!
- Ừm, vậy làm phiền con, chắc bé Vi nó sẽ vui lắm!
- Hì, ko có gì đâu cô ạ, con sẽ coi Vi như…em gái! – Tôi cười, nụ cười có vẻ hơi gượng gạo vì tôi biết thật tình thì mình đâu có nghĩ như vậy
Mẹ Vivi kết thúc cuộc nói chuyện, bà mời tôi vào nhà. Vivi lúc này đã biến đâu mất sau khi đứng núp ở cửa nghe lén cuộc nói chuyện, tôi thấy em từ nãy nhưng ko dám hó hé. Bà chào tôi rồi đi lên phòng, tôi cũng cúi đầu lại. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, tay với lấy cuốn truyện Conan định đọc. Vivi lúc này chạy ở trên lầu xuống, tay cầm một chiếc…kẹo mút Chyps, ngồi xuống ghế và đưa cho tôi, chắc em nghĩ tôi thích ăn lắm thì phải. Tôi nhận lấy từ tay em, xoa đầu cô bé đáng yêu và đáng thương ấy:
- Từ nay phải nghe lời tui biết chưa, mẹ giao nhiệm vụ rồi á!
- Hông – Em phùng má lên trông muốn nhéo quá, nhưng sợ lại khóc, nên thôi
- Vậy thôi đi về đây – Tôi làm bộ giận dỗi đứng lên
Tôi đứng dậy, Vivi vẫn ngồi đó. Tôi thấy em ko có hành động gì như muốn níu tôi lại nên sẵn tiện về luôn, để coi ai cần ai cho biết. Bỗng nàng lí nhí trả lời:
- Dạ…nghe mà!
**********
Chap 16:
Úi chà, hôm nay ngoan dữ, tôi sướng sướng trong người, tự dưng được tôn lên làm đàn anh, kể cũng thú vị đấy. Nhưng lúc này tôi vẫn không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhìn Vivi bĩu môi, mặt nhăn nhó, thấy cũng tội mà thôi…cũng kệ, tôi giả vờ làm mặt nghiêm:
- Lần sau không có được cãi nghe chưa?
- Biết rồi – Lại nhăn
- Hehe, ngoan! – Lại xoa đầu, sau này tôi vẫn thích xoa đầu Vivi dù đã ko còn là…anh trai nữa
- Ghét cái mặt.
Liếc nhìn đồng hồ, ặc, đã gần 5h chiều rồi. Tôi đứng dậy toan ra về, Vivi thì tưởng lỡ lời làm tôi giận nên vội vã níu tay tôi lại, giọng lí nhí:
- Đừng giận mà, biết lỗi rồi!
Ôi, phải chi Nhàn đừng xuất hiện thì giờ đây tôi đã ôm lấy em rồi Vivi ạ. Tôi rất muốn ở bên cạnh để che chở, để an ủi và chăm sóc cho em, một phần vì mẹ em đã giao trọng trách nặng nề ấy cho tôi, một phần vì tình cảm từ tận đáy lòng tôi – thằng con trai mà em hay gọi là…háo sắc. Nhưng tôi sợ, tôi sợ tình yêu của chúng ta đến quá dễ dàng thì nó cũng sẽ nhanh chóng mà tan vỡ đi, tôi muốn chúng ta cho nhau thời gian, cho nhau thêm những khoảng tự do để làm những gì mà mình cho là đúng, làm những thứ theo trái tim mách bảo. Nếu sao thời gian ấy, chúng ta vẫn không quên được nhau, thì hãy cho anh cơ hội làm lại từ đầu, được không Vivi?
Lúc này đây tôi không diễn giải được cảm giác của mình nữa, tôi xúc động nhưng cũng có phần vui vì em vẫn tin tưởng tôi, vẫn lo lắng cho tôi. Tôi vuốt ve mái tóc dài óng ả của em:
- Không có nhõng nhẽo nữa nhe!
- Ưm… – Em cười, nụ cười vẫn ngây thơ và trong sáng như thưở ban đầu
- Thôi tui về đây, trễ rồi – Tôi chào tạm biệt em
- Về…cẩn thận nha – Em tát yêu tôi một cái
- Ừa, biết rồi
Tôi lên xe và phóng vụt đi, ngoài trời đã kéo mây đen, nhiều hơn so với khi nãy, tôi chợt mỉm cười, lắc nhẹ đầu mình một cái như để mấy dòng suy nghĩ vu vơ rớt hết ra, trả lại cho tôi những cảm xúc chân thật và tinh tế. Buổi chiều hôm ấy, tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi về việc có nên nhắn tin làm quen với Nhàn hay không vì tâm trạng tôi lúc này khá bối rối, tôi không chắc về cảm xúc của mình với Vivi mặc dù đã hơn một lần tự hứa rằng sẽ chỉ coi em như một đứa…em gái mà thôi. Tôi cứ đánh vật với suy nghĩ đó nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mãi đến tận tối khi cả nhà tôi đã có mặt đông đủ để chuẩn bị ăn tối cùng nhau. Nghe tiếng cửa mở, tôi choàng tỉnh dậy, mắt mở không ra. Ông anh tôi về đến nơi, chạy lại nhìn mặt tôi, không nói không rằng mà cốc đầu tôi một cái đau điếng:
- Thằng nhãi mày về sớm sao không lo nấu cơm để mẹ nghỉ ngơi?
- Ơ…mới 5h chứ mấy! – Tôi chống chế
- 5 cái đầu mày! – Ông anh đá vào mông tôi một cái
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ con cú mà ba tôi mua bên Thuỵ Sĩ về, chậc, 7h03’, mình ngủ mới có 2 tiếng thôi à, sao sướng thế nhỉ? Tôi mắt nhắm mắt mở, đi xuống dưới nhà tắm, rửa mặt qua loa mấy cái rồi nhảy vô bếp dọn cơm ra bàn. Bữa cơm hôm đó, tôi ăn trong tâm trạng thoải mái hơn thường lệ, gắp đồ ăn lia lịa đến mức mà ba tôi phải nạt:
- Mày chết đói à?
- Dạ, à dạ không – Tôi trả lời, xém nữa ăn bạt tai vì cái tội…láo
- Chắc mới quen cô nào nên mới phởn thế kia, phải không chú em? – Ông anh tôi xoắn
Ba mẹ tôi nhìn tôi trừng trừng. Thoáng rợn tóc gáy nhưng tôi cũng đáp trả ngay, em đâu phải tay vừa đâu ông anh:
- Ừ, em mới ra đầu ngõ và gặp cái chị bữa trưa ôm eo ếch anh đi chơi đó mà!
- Cái gì? Thằng Trọng! Có thật không? – Ba tôi táng vô đầu ông anh một cái
- Dạ…dạ…làm gì có…đâu ba? – Ông anh tôi run như cầy sấy
- Thôi thôi tập trung ăn cơm đi mấy cha con! – Mẹ tôi chấm dứt cuộc tranh luận tại đây
Ông anh nhìn tôi nghiến răng ken két, tôi làm mặt tỉnh và gắp đồ ăn vui vẻ, bà chị cả của tôi thì bấm điện thoại như máy. Bữa cơm gia đình nhà tôi là thế đó, vui vẻ, đầm ấm tuy không được…hoà thuận cho lắm.
Cơm nước xong xuôi, chị cả phụ mẹ tôi thu dọn, ba tôi mở TV xem phim chưởng. Tôi và ông anh tót lên lầu giành nhau cái máy tính để chơi game. Sau một hồi huynh đệ tương tàn, tôi bị đá văng lên giường, ông anh tôi chễm chệ ngồi mà chiến Fifa Online. Buồn, chán, tôi móc điện thoại ra, ban đầu là định nhắn tin với Vivi, cơ mà gặp nhau nhiều rồi nhắn tin cũng chẳng để làm gì, thế là lại thôi. Chợt tôi nhớ đến Nhàn, phải rồi, sao tôi lại có thể quên được nhỉ, tôi đã xem em như mục tiêu mà, đúng thế và ngay lập tức tôi ngồi soạn tin nhắn cho…tình yêu:
- Phải bạn Nhàn xinh đẹp không thế?
Vài phút sau:
- Ai vậy? Tui tên Thi
- Thi á? Lớp nào cơ? – Tôi hơi hoảng hồn, không lẽ là…
- A15
What The Hell? Thằng khốn Phương Quắn, mình tưởng mình độc lắm rồi ai ngờ nó còn độc hơn, thằng khốn tại sao lại đưa cho mình số của bạn lớp trưởng “đô vật mỹ” này. Trời ơi là trời? Sáng mai lên lớp mày sẽ biết tay tao, thằng quắn. Nói rồi tôi bực mình không thèm nhắn lại, quăng điện thoại ra góc giường, nằm nghĩ về chuyện đời. Đang lim dim chuẩn bị ngủ đến nơi thì điện thoại kêu, tôi mò mẫm với lấy, mở khoá lên thì thấy báo “Đã nhận 1 tin nhắn”, tôi nghĩ là chắc Thi mập nhắn tin hỏi vì thấy không trả lời tin ban nãy, uể oải mở hộp thư đến ra, một dòng chữ đập vào mắt, ngắn thôi nhưng đủ khiến con tim tôi vui trở lại:
- Người gửi: Bé Vivi. Nội dung: “Ngủ ngon nha, đồ háo sắc”.
Tôi đáp lại nàng ngay:
- Ngoan, bé Vi cũng ngủ ngon ha *mặt cười*
1 phút…
2 phút…
5 phút sau…không thấy em trả lời, tôi đang định gọi điện cho em thì một tin nhắn nữa lại đến, nội dung không nhiều, thậm chí rất ngắn và…cụt ngủn nhưng khiến tôi mất ngủ cả đêm:
- “Dạ”
Tôi cũng tạm quên luôn cái vụ bị thằng Phương quắn chơi xỏ, tôi chỉ cảm thấy lâng lâng trong người. Tôi nhớ đã từng đọc được ở trên Facebook một câu nói rất hay mà giờ ngẫm lại mới thấy sao mà đúng đắn thế:
- “Ban ngày người con trai nghĩ về rất nhiều người con gái mà họ đã gặp nhưng ban đêm họ chỉ mơ về người con gái mà họ thương yêu”.
Có phải “tôi” cũng vậy, đúng không hả “tôi”?
Chap 17:
Quả thật đêm hôm đó tôi mất ngủ thật, nằm vật vờ mãi đến tận 10h tối mới ngủ được. Đúng là cảm xúc con người thật kì lạ, cứ luôn mồm tự hứa rằng sẽ chưa thể yêu Vivi ngay lúc này nhưng vẫn vui khi em quan tâm đến mình, phải chăng tôi đang cố trốn tránh số phận, số phận đã sắp đặt sẵn cho tôi và em? Tôi cứ nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn chưa thể nào giải thích được những gì mình…đang nghĩ, tôi mơ hồ, lạc lối, tôi cần một thứ gì đó có thể giúp tôi đưa ra quyết định, một quyết định có thể ảnh hưởng rất nhiều đến cả tôi và Vivi, ngay lúc này. Và cứ thể tôi ngủ thiếp đi…
Thức dậy với một tâm trạng vô cùng uể oải, tôi cố tỏ ra thật bình thường để tránh đi những câu hỏi của mẹ tôi và ba tôi. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi vội vàng dắt xe và phóng thẳng đi học. Con đường đến trường này tôi đã đi qua bao nhiêu lần nhưng hôm nay tôi mới thật sự để ý đến nó. Phải chăng lúc buồn con người trở nên tâm trạng hơn. Bên phải là bãi biển Nha Trang buổi bình minh vô cùng
thơ mộng, người người tìm đến nơi đây vào buổi sớm mai để rèn luyện sức khoẻ và trò chuyện cùng bạn bè. Ngắm nhìn cảnh vật nơi đây, nơi tôi sinh ra và lớn lên nhưng chưa một lần nào tôi thấy nó đẹp như bây giờ. Tôi cảm thấy tâm hồn mình rất bình yên và thanh thản, một cảm giác mà bấy lâu nay tôi chưa hoặc không biết đến, một thứ cảm xúc khó quên mà mỗi chúng ta nên thử cảm nhận một lần trong đời.
Bước vào cổng trường, hít một hơi thật sâu, tôi lảm nhảm một mình:
- Chiến nào!
Bước lên lớp, việc đầu tiên tôi làm là tìm xem cái thằng khốn Phương quắn đã tới lớp chưa, tổ sư nhà nó dám chơi tôi, thật ra mình cũng chơi nó nhưng mà…vẫn cay. Á à cái thằng ôn con nó đây rồi, vô lớp không lo ôn bài lại còn xuống chỗ tôi ngồi đú đởn với bé Vivi. Láo thật, phải dạy cho nó một bài học mới được – tôi nghiến răng. Tôi chạy ngay xuống chỗ ngồi, xoa đầu bé Vivi một cái thay lời chào buổi sáng và hơn nữa là xoắn thằng đầu quắn đang ngồi buông lời tán tỉnh…em gái của tôi đằng kia:
- Bé Vi tối qua ngủ ngon không? – Tôi cười cười
Thằng Phương lúc này mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi trân trân không chớp mắt rồi lại quay sang nhìn Vivi, mồm ú ớ không nói được lời nào, chắc nó muốn chờ xem phản ứng của Vivi. Thế nhưng chuyện thế nào thì nó vẫn cứ thế đấy, Vivi thấy tôi liền cười tít mắt:
- Dạ, ngon, hì
Khỏi nói lúc này thằng quắn mặt cắt không còn hột máu, mắt trợn ngược cả lên thiếu điều muốn lăn quay ra đất ăn vạ. Tôi quay sang nhìn nó, cười đểu một cái, ơ mà sao thấy mình mất dạy giống cái thằng Tiến vụ bé Huyền vậy. Nhưng thôi kệ, dám chơi ông thì chịu nhé con. Tôi nhảy vô chỗ ngồi:
- Ê Phương tối qua nhắn tin cho “ẻm” chưa mày? – Mặt khả ố
- Ẻm cái đầu mày, mày chơi tao à, sao kêu đưa số của… – Nó định nói của Vivi cơ mà bé Vi đang ngồi gần nên giả ngu nói tiếp
- Mày đưa tao số của bà Hà (Long cô cô) làm bả chửi tao gần chết nè con chó! – Nó gầm gừ rồi cốc đầu tôi mấy cái
- Đau quá, thằng khốn, dừng lại… – Tôi vùng vẫy trong…giả vờ
Vivi mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng cũng can ngăn 2 thằng:
- Thôi đi đừng có uýnh nhau nữa để tui học bài coi!
Thằng Phương quắn bị người đẹp chửi thì im thin thít, ngậm tăm đi về chỗ ngồi không quên liếc tôi mấy cái. Tôi cũng nhìn mặt nó, cười khiêu khích. Tôi quay sang xoa đầu “ân nhân” để đền ơn “cứu mạng”:
- Bé Vi ngoan, lát thưởng cây kẹo nha!
- Hứa rồi đó, mua cho tui nha! – Em cười tươi lắm, nhìn chỉ muốn cắn
- Ừa, lát kiểm tra Sử bày bài cái rồi tui mua cho nhe – *Nhéo má*
- Xí, hoá ra mấy người lợi dụng tui, hông thèm, biến luôn đi – Vivi nhăn mặt
- Hỗn à, méc mẹ giờ – Tôi vờ mặt nghiêm trọng, nạt em
- Méc đi, không sợ – Em chu môi lên thách thức
- Láo nè – Tôi lần này nhéo mũi Vivi vặn qua vặn lại
- Aaaaaaaaaa, thả ra đi – Em hét lên
Đám lớp tôi khỏi nói cứ thế mà quay xuống nhìn chằm chặp vô tôi và em. Thằng Phương hám gái mắt hình viên đạn, à không viên pháo nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi hơi rợn người, mất công bị bọn con gái chửi vì tội bắt nạt bạn, đến tai Long cô cô thì chỉ có nước về nhà viết bản kiểm điểm. Tôi thả Vivi ra, xoa đầu cái nữa:
- Hehe, xí xoá nha, lát mua kẹo cho – Tôi cười nhe răng
- Ghét! – Vivi quay mặt đi, chẳng thẻm nhìn tôi
Tôi cũng thôi ghẹo em nữa, chạy như bay qua chỗ Phương quắn với cái đầu đang bốc khói:
- Ê Phương!
Nó quay lại nhìn tôi, mặt hầm hầm nhìn chết khiếp:
- Gì, muốn sao?
- Chú bình tĩnh, nóng nảy là dể ỉa chảy – Tôi cà khịa
- Thích gì nói luôn đi, đừng để tao điên!
- Ừ thì…mày thấy chưa?
- Thấy? Thấy cái gì?
- Thì tao với em Vi đó?
- Mày với Vi thì sao?
- Tao với Vi thân nhau chứ sao?
- Thì kệ bố mày chứ! – Nó trả lời, giọng có vẻ đang ghen tị
- Ý tao ấy là mày khôn thì đưa số em Nhàn đây còn không thì tao sẽ nói xấu mày với Vi, thế nào, chịu không chú em? – Tôi cười ranh mãnh
Thằng Phương lúc này giật thót, đưa tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu. Sau một hồi “Khổng Minh nhập” thì nó cũng quay qua nhìn tôi, gãi đầu cười:
- Hề hề, chỗ anh em có gì bỏ qua cho nhau mày, tao đưa số cho, chịu không?
- Nhắn tin thử cho tao xem rồi tao mới tin! – Tôi cẩn trọng
Phương quắn không nói gì, cho tay vào túi móc con 1202 thần thánh ra, bấm phím lia lịa, nó nhắn tin cho Nhàn với nội dung: “Ê Nhàn, ăn sáng chưa mày?”, một tin nhắn khá ổn để xác định thân phận người bên kia…đầu dây. Ít phút sau, có tin hồi âm: “Chưa, lát tui đi chung với mấy đứa lớp tui”. Rồi, thế là đúng em nó, thằng này chắc nó không dám giở trò lần 2 đâu. Nói rồi tôi vỗ vai nó bộp bộp, cười cười giơ tay định lấy số rồi bỏ về. Thế nhưng nó đâu có ngu như tôi tưởng, nó bắt tôi cho lại số của Vivi mà còn phải nhá qua để kiểm chứng. Tôi đành làm theo, móc con Iphone ra nhá máy cho Vivi, em thấy số của tôi thì quay lên nhìn, mặt Vivi lúc này nhìn ngây thơ, đáng yêu lắm. Tôi cười cười rồi giả vờ kêu lộn số, em cũng tít mắt rồi quay xuống cắm cúi học bài. Thằng quắn giở bài “huynh đệ” ra mà chém:
- Hehe, huynh đệ tốt, huynh đệ tốt, sau này có dịp nhất định sẽ hậu tạ – Nó cười, giọng cười có vẻ không đứng đắn
Liệu tôi có sai lầm khi dẫn đường cho nó làm quen với bé Vivi của tôi không nhỉ?
Chap 18:
Tôi quay về chỗ ngồi, nhéo má Vivi một cái rồi ngồi tự sướng với số điện thoại của bé Nhàn, tôi tự tin về viễn cảnh tương lai vô cùng tươi sáng, vừa ngồi vừa cười hềnh hệch. Chắc Vivi tưởng tôi điên, em quay qua tát tôi một cái, lần này đau thật:
- Khùng hả, cười gì thế?
- Chuyện người lớn, con nít hỏi vớ vẩn – Tôi nạt
- Kể đi mà H – Vivi vờ khóc, níu cánh tay tôi lay dữ dội
- Đã nói không kể mà, sao lì thế cái con bé này, muốn ăn nhéo phải hông? – Tôi đưa tay ra doạ
- Oaaaaaaaaaaaaa…– Vivi tự nhiên la lên làm tôi giật bắn cả người
- Gì thế…khùng hả? – Tôi trố mắt
- Oaaaaaaaaaa, ông H bắt nạt tui, không biết đâu… – Giả vờ như thật
Đám lớp tôi lại quay xuống, lúc này tôi tính làm mặt vô tội nhưng nhìn mặt thằng Phương thì chắc nó cũng không tin đâu. Tôi mà không bịt miệng Vivi lại mà để thêm vài phu